

Thể loại: Đam mỹ, hiện đại, vườn trường, HE
Tình trạng bản gốc: Hoàn thành
Editor: Cherry109577599
Văn án
Cậu bé Tạ Nhược 6 tuổi, bơ vơ tại trung tâm mua sắm, đang khóc thút thít.
Cậu bé Cố Tùng cũng 6 tuổi, cầm một cây kẹo mút tới gần, nhẹ nhàng an ủi:
“Cho cậu kẹo nè!”
Còn ân cần, dịu dàng đưa thêm một chiếc khăn nhỏ:
“Đừng khóc, để mình lau nước mắt cho.”
Mười năm trôi qua, một cuộc tái ngộ không lường trước tại thành phố N
Tạ Nhược: “Là cậu, cậu chính là người đã cho tôi kẹo que.”Cố Tùng: “Đúng vậy, cậu vẫn là đứa trẻ thích khóc.”
Tạ Nhược: “Tôi chỉ có cậu.”
Cố Tùng: “Cậu vốn là của tôi, tôi làm gì cũng không gọi chiếm tiện nghi.”
Cố Tùng: “Tôi đến nước M, tựu trường sẽ trở lại.”
Tạ Nhược: “Tôi chờ cậu về.”
Cố Tùng: “Tôi đã trở về, cậu lại trốn tránh tôi.”
Tạ Nhược: “Tôi cũng cần chút thời gian để làm quen, đừng bỏ rơi tôi.”
Cố Tùng: “Ước vọng trong cuộc sống của anh là được hạnh phúc ở bên em, những chuyện khác đều là phục vụ cho việc này.”
Hai người hạnh phúc ở bên nhau.
Một câu tóm tắt: Chuyện tình của giáo thảo và giáo hoa.
Lập ý: Dũng cảm tiến về phía trước, nỗ lực hết mình, đạt được thành quả tốt nhất của bản thân.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.