Ta thật sự rất nhớ muội Tuyết Băng muội có nhớ ta không ?
Tuyết Băng ửng đỏ cả khuôn mặt khi đối mặt trực tiếp với Thiên Vũ hơn thế nữa nàng ấy cũng đã có thể gặp lại được người đã trao cho mình ánh sáng được chàng ấy hết mực yêu thương cũng như có được sự che chở của Long Hoàng .
– Muội cũng rất nhớ huynh Thiên Vũ……..
– Ở đây chỉ có riêng hai ta muội cứ gọi ta một tiếng phu quân được rồi !
Thiên Vũ tiến sát lại gần hơn nữa khiến cho Tuyết Băng có chút bối rối ngượng ngùng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt của Thiên Vũ để nói ra hai từ đó .
– Vũ……!Vũ ca , chúng ta mới chỉ đính ước thôi huynh đừng làm muội khó xử như vậy chứ muội…..
Nhanh chóng Thiên Vũ bế Tuyết Băng lên rồi tiến tới chiếc giường đó đặt Tuyết Băng xuống rồi mỉm cười nói .
– Nếu nàng không nói vậy thì ta đành dùng cách này để xử lý muội thôi !
– Soạt !!!
– Huynh……….!làm gì vậy ??? Chúng…….!ta có…….!thể nói…….!nói chuyện được mà !!!
Tuyết Băng lúng túng che mặt lại không dám nhìn .
– Ta đâu có làm gì muội đâu mà muội sợ ta quá vậy ?
Khi nàng cố gắng chống lại bản thân mình rằng không được nhìn huynh ấy nhưng sau một hồi yên tĩnh thì nàng ấy dần dần mở mắt ra thì đã thấy Thiên Vũ nằm ngay bên cạnh mình từ lúc nào rồi không biết nữa .
– Huynh……..
– Ta chỉ cảm thấy hơi mệt thôi nên muốn có thể được ở bên cạnh muội ngày hôm nay
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/nghich-thien-tam-gioi/7589/chuong-225-cham-dut.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.