Cạch !
– Linh Sắc quả nhiên vô cùng hoàn hảo đến mức tuyệt đối nhất định phải nắm giữ lấy cơ hội lần gặp tới.
– Rầm !
Một thứ gì đó vừa mới đổ gục xuống Xuyên lão quay đầu lại nhìn thì đứng sững sờ như bị câu dẫn mất linh hồn vậy.
– Thương Trác Thụ Vạn năm của ta ????
– Bịch !
– Lão gia !!!
– Ổng! ! ngất xỉu rồi !
– Cái cây đó tốn hơn 400 vạn mới mua về giờ lại thành ra như vậy bảo sao ông ấy không ngất cho được.
Phía bên kia ,
– À thì! ! Vũ đệ , chúng ta vào cửa chính được mà sao cứ đạp đổ tường mà vào vậy ???
– Rầm !
– Đừng nói vậy mà ! Bọn chúng giàu có đã đến đây phải tạo điểm tốt để bọn họ khắc cốt ghi tâm tâm ý của chính ta chứ !
– Đệ đá nát luôn rồi còn đâu !
– Dạ lão ! Ta biết ông trốn trong đó mau ra đây đi đồ con rùa rụt cổ !
Từ trên trời cao một cột lửa bùng cháy dữ dội xuất hiện bóng người mập mờ bên trong rồi hất nhẹ một cái cột lửa liền biến mất.
– Gan to đấy tiểu tử ! Phá nát cả bước tường rào nhà ta cửa chính không đi đập tường đi vào ngươi muốn làm khách hay cướp ???
– Cả 2 !
– Thằng nhóc nhà ngươi muốn chết à mà dám thách thức cả Dạ Hoàng gia chủ ???
– Uỳnh !
– Chát !
– Tác phong làm việc của Dạ Hoàng lão quả nhiên khác người lấy
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/nghich-thien-tam-gioi/7767/chuong-419-man-dem.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.