“Cô gia của phủ thành chủ, dám không?”
Hán Triều lớn tiếng quát, trong lòng bực bội vô cùng.
“Dám không?”
Vũ Văn Hạo cười nhạt, sóng vai cùng Hán Triều.
Yên Thiên Phong đã ngồi xuống.
Ông ta chẳng nói lời nào, tự rót rượu tự uống, thái độ như lời tuyên bố, ngươi muốn nhờn thì cứ nhờn đi, nhờn xong ta xử luôn.
Ông ta không nhúng tay vào.
Có lẽ là ông ta muốn xem thử tướng công trong miệng cô con gái mình rốt cuộc tài giỏi đến đâu, có lai lịch như nào, xem xem đằng sau tấm mặt nạ kia tôn quý tới nhường nào.
Ông ta không gấp gáp việc xử lý người của hai thành.
Tại phủ thành chủ, chỉ cần ông ta hạ lệnh là lập tức có thể tóm gọn hết.
Đi? Đừng hòng rời được khỏi đây!
Hai lão già của thành Vong Cổ khoanh tay, rõ ràng là định mặc kệ mọi chuyện, lối thoát đã cho mà cũng phá thì còn lo quái gì nữa, cứ yên tâm ngồi xem kịch là được.
Còn có kịch hay mà!
Nói thật lòng, bọn họ cũng muốn xem thử cô gia của phủ thành chủ rốt cuộc có bản lĩnh ra sao.
Một tên Chân Linh tầng một lại được Thanh Dao coi trọng thì chắc chắn cũng có gì đó đặc biệt, quan trọng hơn cả là bọn họ muốn xem thân thế, gốc gác của Triệu Bân.
Một khi khai chiến là sẽ để lộ ra chiêu thức, nhìn vào sẽ biết ngay là thuộc nhà nào.
Liễu Như Nguyệt cũng có mong muốn như vậy.
Từ đầu tới giờ, cô ta
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4417/chuong-66-lai-la-nguoi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.