Sau đó ba ngày, cũng không thấy hắn bước ra khỏi cửa phòng.
Mà trong ba ngày này, luôn có một người mặc hắc bào, âm thầm đi quanh cửa hàng binh khí, cho rằng mình che giấu thân phận rất tốt, nhưng đối với Nguyệt Thần thì có cố che giấu cũng vô dụng.
“Chưa chết?”
Kẻ mặt hắc bào kia tất nhiên chính là Vương Dương, lông mày của hắn ta đang nhíu chặt.
Trúng phải loại độc bá đạo như vậy, Triệu Bân chắc chắn phải chết không thể nghi ngờ.
Nhưng cho dù như vậy, Vương Dương cũng muốn chạy đến hậu viên của cửa hàng binh khí nhìn một chút, xem Triệu Bân đã chết chưa! Nếu như chưa có thông tin chính xác, hắn ta không thể nào ngủ yên giấc.
Đáng tiếc, hắn ta đã đợi ba ngày cũng không thấy có động tĩnh gì.
“Không chết cũng phải mất đi nửa cái mạng”.
Vương Dương cười nhạt, cuối cùng xoay người đi, trong lòng vô cùng thoải mái.
Một lần không được, hắn ta không ngại làm thêm vài lần.
Đáng tiếc là Triệu Bân đang chữa thương, nếu không, nhất định hắn sẽ kéo Vương Dương đi tửu lầu uống vài ly, hỏi cái tên đó cho thật rõ ràng, ông đây chỉ trêu chọc ngươi, không nghĩ ngươi vậy mà lại muốn giết chết ta.
Hự!
Tới đêm thứ tư, Triệu Bân mới mở mắt, khạc ra một ngụm khí đen nhánh đục ngầu thật dài, sắc mặt tái nhợt, hồi lâu mới ửng đỏ trở lại, hắn phải dạo một vòng quanh Quỷ Môn Quan, quả thực nghĩ tới mà sợ, thủ đoạn này so với đám sát
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4602/chuong-349-dung-so-ta-la-nguoi-tot.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.