*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Bân nuốt một ngụm nước bọt, quả nhiên chỗ nào cũng có bẫy. Cây cầu này khẳng định không thể đi qua, nếu không thì viên đá đó chính là kết cục của hắn. Bơi qua tốt hơn. Bơi qua an toàn hơn. Vậy mới nói, Tú Nhi của hắn vẫn rất đáng tin cậy ở những thời điểm quan trọng. Bên kia dòng sông máu chính là một mảnh núi rừng. Trong khu rừng u ám không có ánh sáng, cũng không có một ngọn cỏ, rừng cây chỉ còn lại những thân cây khô trơ trụi, toàn thân đen xì xì, nếu như có người mắc bệnh hoàn hảo đứng ở đây, chắc chắn người đó sẽ đi tưới nước hết cho bọn chúng. “Đừng động vào cây cối”, Nguyệt Thần lại nhắc nhở. Nếu không nhờ Nguyệt Thần nhắc nhở nhanh thì Triệu Bân đã không an phận vươn tay ra rồi, hắn muốn sờ thử xem mấy cái cái cây này là loài gì mà kì lạ đến thế. Nguyệt Thần đã nói thì hắn tất nhiên phải nghe lời. Sau khi đi qua núi rừng, hắn mới quay đầu nhìn, lại cầm đá ném tới, đụng phải một thân cây, sau đó khắp rừng cây đều đung đưa, mây mù đen kịt mãnh liệt kéo tới, tựa như có rất nhiều quỷ ảnh đang chạy qua chạy lại như bay. Triệu Bân nhìn thấy vậy thì da đầu tê dại, đó là ác quỷ sao? Số lượng còn không hề ít. Nếu như trước
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4794/chuong-499-canh-tuong-vo-cung-dam-mau.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.