*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Triệu Bân hét lớn lên, một tay bấm ấn quyết, một lá bùa ảo ảnh lớn tầm ba bốn trượng từ trên trời rơi xuống, phủ lên mặt đất. Loại bùa chú không có chút uy lực gì với võ tu này lại vô cùng bá đạo ở đây, những cánh tay đầy máu đều thu về lại, còn nghe thấy được tiếng than khóc văng vẳng truyền từ dưới đất lên. Nửa tiếng sau hắn mới chạy ra ngoài. À, không đúng, là bò ra ngoài. Hắn rất giỏi đánh nhau, nhưng không thể đánh lại nhiều huyết nhân như thế. Những vết thương be bét máu khắp người đều do móng vuốt sắc nhọn của bọn chúng cào ra, mỗi vết thương đều dính chất dịch màu xanh lá, đó là độc xác chết và hơi thở xác chết, chúng dính vào máu của hắn thì lại biến thành bọt trắng, kêu lên xẹt xẹt, nghe cứ như đã bị dính bột hủy xác. Phụt! Những vết thương còn lại đều là chuyện nhỏ. Không có vết thương nào mà linh dịch tiên lộ không thể trị khỏi. “Đừng đùa nữa được không hả?” Hắn chắc chắn cô nàng này biết mảnh đất đó có huyết
Triệu Bân cắn răng, lôi ngọn lửa ra, từng tia lửa chui vào trong kinh mạch, tràn vào lục phủ ngũ tạng, bao trùm lấy toàn thân hắn, đốt cháy độc xác chết, đánh tan hơi thở xác chết.
Triệu Bân ngồi bệt xuống dưới gốc cây cổ thụ, liếc Nguyệt Thần một cái.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4865/chuong-537-cha-dung-tiet-lo-ra-ngoai-nhe.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.