*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Thằng nhóc tóc tím cười hehe, đấy là vinh dự to lớn mà. Triệu Bân mỉm cười, nhìn sang Triệu Uyên. Triệu Uyên hiểu ý, vội vã đi trước dẫn đường. Triệu Bân đã nói trước với ông ấy từ sớm, Hồng Uyên sẽ chiêu hồn vào ngày trăng tròn. Hắn biết, mọi người đều đã mất hết sự sáng suốt. Bao gồm cả bọn Tiểu Linh Lung, cũng cùng nhau đi vào phòng của Triệu Uyên Ây dà! Mọi người đều nheo mày, không ngờ trong phòng còn có cơ quan. Sau khi vào trong địa cung, mọi người đều nhích mày rồi lại chau mày. “Đây là…” “Chuyện này…” Nhiều năm về trước, mẹ của Triệu Bân đã qua đời nhưng thật không ngờ, xác vẫn còn được giữ lại, Triệu Uyên đã thay xà đổi cột sao? Cô ta cũng chỉ mới nghe nói về nó, đây là lần đầu tiên
Ù!
Một âm thanh vang lên, cửa địa cung lại được mở ra.
“Thê tử của ta, mẹ của Triệu Bân!”
Triệu Uyên không che giấu, lúc nói chuyện thì ánh mắt đầy vẻ bi thương.
Mọi người ngước mắt nhìn nhau, đặc biệt là lão Huyền Đạo, ở trong thành Vong Cổ lâu như thế, đương nhiên ông ta biết quá khứ của Triệu Bân.
Ông ta biết thì những người khác cũng biết, ai cũng nghe nói không ít
“Đấy là…!Đèn Trường Minh sao?”
Tử Linh thầm thấy kinh ngạc trong lòng, cô ta đang nhìn chiếc đèn đá đặt trên giường băng ngọc.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4897/chuong-620-ten-nay-that-su-bat-pham-nhu-vay-u.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.