*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. “Phượng Vũ”. Triệu Bân nói thầm trong lòng, nhìn thoáng qua cũng có thể nhận ra. Nhìn chữ “thù” kia, có lẽ mới bị khắc lên. “Đã gặp qua cô ta chưa?”, một tên lính quát lớn. “Chưa từng gặp”, Triệu Bân nhàn nhạt đáp. Không biết vì sao Phượng Vũ lại bị truy nã, nhưng Phượng Vũ nhất định chưa ra khỏi đây. “Người này thì sao?” “U Lan”. Triệu Bân lại nói thầm trong lòng, hắn không nhận ra cô gái trong tranh, nhưng hắn nhận ra đôi mắt đó, một đôi mắt rất đẹp, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng không thể nào quên được. Hắn có thể khẳng định người mà đám lính này tìm chính là U Lan, có lẽ cô ta đã dịch dung để làm nhiệm vụ. Tuy nhiên, có dịch dung cũng không thể che giấu được đôi mắt đẹp đó. “Chưa từng gặp”. Triệu Bân nhàn nhạt nói, đây là sự thật, hắn chưa từng gặp cô gái trong bức tranh. Đám lính không nói nhiều nữa, tất cả quay lưng bỏ đi, tiếp tục gõ cửa một phòng khác. “Đều bị truy nã sao”. Triệu Bân hít sâu một hơi. Phượng Vũ cùng U Lan đều thường lui tới tòa thành cổ này, hơn nữa đều là trọng phạm bị truy nã. Một trong những nhiệm vụ trước đây của U Lan còn là ám sát Phượng Vũ, chính hắn
Tên lính lấy ra một cuộn tranh khác, vẫn là chân dung của một cô gái.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4947/chuong-558-giet-ke-nao-truoc-day.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.