*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nếu không phải vì cô gái đó nhúng tay vào thì hắn đã tiễn Vương Dương xuống Suối Vàng rồi. Trời dần sáng, hắn mới đứng dậy, triệu hồi Đại Bằng, tức tốc đuổi theo. Khổ nỗi đuổi theo mất ba ngày mà cũng không thấy cô gái nhà Phật và Vương Dương ở đâu cả. “Định mệnh sao?” Nguyệt Thần đã từng nói, hễ đến đường cùng mà vẫn có lối thoát thì chắc chắn là vận mệnh sẽ thay đổi, Vương Dương là ví dụ rõ ràng nhất. Người xưa có nói, đại nạn không chết ắt có hậu phúc, là hắn đã đánh giá thấp vận may của Vương Dương. Hắn lại tiếp tục lên đường từ nam ra bắc. Đã mất hết nửa tháng mà đường vẫn còn xa thăm thẳm. Vì lãnh thổ của vương triều Đại Hạ rộng lớn, với đôi chân của hắn và tốc độ của Đại Bằng, không tốn vài tháng thì không thể đến được thủ đô, mà đó là còn phải đi xuyên ngày xuyên đêm nữa, vì khoảng cách quá xa. Buổi tối, hắn dừng chân ở một thành nhỏ. Nói là thành nhỏ thì cũng không đúng, mà nên nói là một thành cỡ trung mới chuẩn. Có điều, dưới ánh trăng, thành thị này vẫn rất náo nhiệt, ai cũng nhiệt tình, vừa bước lên phố là đã nghe thấy tiếng rao bán xôn xao, rất nhiều người với dáng vẻ mệt mỏi cũng đang vội lên đường, phần lớn đều là người
Triệu Bân lẩm bẩm.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/4949/chuong-680-tieng-kiem-cuc-ky-choi-tai.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.