*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Nguyệt Thần đã từng nói, tất cả những người có mái tóc màu bất thường đều có huyết mạch đặc biệt. “Hình như ta đã từng gặp mụ già kia ở đâu rồi”. Lão già râu chữ bát nhìn mụ già lưng còng lẩm bẩm. Trong lúc bọn họ còn đang lẩm bẩm thì con báo đen đã bay tới, thân thể của nó lơ lửng trên không, đôi cánh hung hăng vỗ mạnh, tạo ra một cơn gió lốc lạnh băng, giống như muốn thổi bay hai người Triệu Bân. “Chắc là nó đói rồi”. Lão già râu chữ bát thầm nghĩ, dĩ nhiên là lão ta đang nói tới con báo đen, ánh mắt của nó lúc này trông vô cùng hung tàn bạo ngược, nhìn trừng trừng vào mấy người bọn họ như nhìn những khối thịt thơm béo, rất muốn ăn tươi nuốt sống. “Có nhìn thấy cô gái này không?” Người được vẽ trên cuộn tranh chính là Mộng Điệp. Trong lòng của Triệu Bân và lão già râu chữ bát đã sáng tỏ, hai kẻ này hiển nhiên là những kẻ truy đuổi! Người đã chết, chú ấn cũng tiêu tán, thế mà mấy kẻ truy đuổi này vẫn không chịu buông tha, vẫn còn muốn tách ra tìm kiếm sao? Thanh niên tóc đỏ thu lại cuộn tranh nhưng không hề rời đi, hắn nhìn về phía tay trái của Triệu Bân, cười nhạt
Thanh niên tóc đỏ cầm một cuộn tranh thả xuống từ trên không trung.
“Chưa từng gặp”, hai người cùng nhau lắc đầu.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5102/chuong-757-duong-nhu-co-mot-am-thanh-vang-len.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.