“Rất xa!”
Mộng Điệp cười nhẹ, cô ta không hề ngạc nhiên với bộ dạng hiện tại của mình như thể cô ta đã biết điều này từ lâu.
Triệu Bân không nói gì, lặng lẽ mở Thiên Nhãn, muốn tìm ra manh mối, vốn dĩ là một cô ta nương đang khỏe mạnh, sao lại biến thành thế này, cô ta có bệnh hay sao? Hay là bị thương?
Triệu Bân nhìn qua, hàng lông mày lại nhíu chặt hơn, bởi vì tuổi thọ của Mộng Điệp đang trôi đi rất nhanh, mỗi lần trôi qua, mái tóc của cô ta lại trắng thêm một chút, khuôn mặt tuyệt mĩ kia cũng tái nhợt theo.
“Trong cơ thể ta, có một chú ấn cực kỳ đáng sợ!”, Mộng Điệp cười, cơ thể khá đau đớn: “Một khi ta rời khỏi Túy Mộng Lâu thì chú ấn sẽ cắn nuốt tuổi thọ của ta, không thể ngăn được nó, cũng không thể hóa giải nó.
Ta muốn ngươi đưa ta về nhà, chính là vì…!dù ta có thể rời khỏi Túy Mộng Lâu, cũng không thể trở về nhà, ta sẽ chết bệnh, chết già trên nửa đường…! ta không muốn chết trên đường, ta muốn chết gần quê hương hơn một chút!”
…!
Triệu Bân nghe Mộng Điệp nói xong thì im lặng.
Đến giờ hắn mới biết tại sao cô gái này lại muốn hắn đưa cô ta về nhà, không phải vì cô ta không biết đường, cũng không phải vì cô ta không thể ra khỏi Túy Mộng Lâu và thành Minh Nguyệt mà là do cô ta đã biết là trong cơ thể mình có chú ấn, không chịu đựng được bao lâu nữa.
Theo tốc độ giảm tuổi thọ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5128/chuong-631-suyt-chet-day.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.