*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc. Rất nhiều người ngước mắt lên nhìn, nửa đêm rồi mà còn gây ra động tĩnh lớn như thế. “Nghe nói, hoa khôi đầu bảng của Túy Mộng Lâu đã chạy mất rồi!” Không thể không nói, thiếu chủ Ám Dạ lại nổi điên thêm lần nữa, đúng là kỹ nữ gây ra huyết án mà. Ngoài sự xuýt xoa chính là sự tiếc nuối. Mộng Điệp chạy rồi, nếu có thể bắt về thì còn đỡ, nếu như không bắt về được thì sau này có lẽ họ khó có thể được chiêm ngưỡng điệu nhảy tuyệt vời của cô ta nữa rồi, và cũng chỉ có thể tìm thấy khuôn mặt xinh đẹp tuyệt sắc đó trong ký ức mà thôi. “Tiểu hữu bớt giận, nhất định sẽ có lời giải thích cho người!” Tú bà vừa lau mồ hôi lạnh vừa lễ phép nói. Bà ta chỉ là một tú bà, bợ đỡ để kiếm chút bạc lẻ, không thể chọc đến tộc lớn, ai mà biết sao Mộng Điệp lại chạy mất, khổ nhất là đến giờ bọn họ mới biết, bất ngờ này thật sự rất kinh hoàng, nếu bắt về được thì còn đỡ, nếu không tìm được người thì nhất định bên trên sẽ hỏi tội. “Còn ngây ra đó làm gì?”, trưởng lão Ám Dạ hét lên.
“Xấu hổ nhất là Hoa Đô, đợi cả đêm mà chỉ đợi được phân thân của Mộng Điệp!”
“Lần này thì đau rồi!”
Chỗ nào có người tụ tập thì chỗ đó có tiếng chậc lưỡi, xuýt xoa, bàn luận.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5152/chuong-792-co-ngan.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.