“Huyễn Vụ U Lâm quả thật không đơn giản!”
Triệu Bân chạy nhanh như gió, cả quãng đường chém trái chém phải tứ tung.
Triệu Bân nhìn xung quanh, còn có bộ rễ của Thụ Yêu đang xông tới, có lẽ nó cách bản thể của mình khá xa.
Những dây leo này có vẻ không cứng lắm, ít nhất thì hắn có thể dùng kiếm chém đứt được, về phần nọc độc, cách bản thể càng xa, độc tính lại càng yếu, hắn hoàn toàn có thể giải quyết.
Bất ngờ, đúng là một bất ngờ ngoài ý muốn!
Nếu như Triệu Bân sớm biết trong Huyễn Vụ U Lâm có Thụ Yêu ngàn năm, hơn nữa còn mạnh như vậy thì có ma mới chạy đến đây tìm kích thích.
Soạt! Soạt!
Tốc độ của thanh niên áo trắng và Liễu Như Nguyệt cũng không hề chậm.
Ba người vừa rồi đánh nhau nhiệt huyết bao nhiêu, bây giờ lại cùng nhau chạy trốn.
Họ cũng chẳng muốn đánh nhau nữa, cố hết sức chém đứt dây leo và bộ rễ đang quấn lấy chân mình, mở đường máu và chạy trốn càng sớm càng tốt.
Cũng may là nơi này cách bản thể khá xa.
Nếu như ở gần thì không cần chạy trốn làm gì, chỉ cần một dây leo quật tới đã có thể đập họ nhừ xương rồi.
Sức chiến đấu bị áp chế tuyệt đối thì dù sở hữu bí thuật nào, không ai có thể phát huy tác dụng.
Sức phòng ngự của họ trong mắt Thụ Yêu chỉ là một thứ trang trí lố bịch.
“Sư huynh, cứu ta!”
Không biết từ lúc nào, đằng sau vang lên một tiếng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5266/chuong-790-dung-de-ta-gap-lai-nguoi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.