Vo gạo là một việc cần kỹ thuật, múc bao nhiêu cũng cần tay nghề, nấu cho mình hắn thì mười mấy cân gạo đã đủ.
Cũng đâu còn cách nào khác, ai bảo hắn ăn nhiều chứ? Ngày nào cũng phải luyện thể, mà luyện thể thì cần được bổ sung năng lượng.
“Chút nữa nhớ trả tiền ăn!”, Mục Thanh Hàn đột nhiên nói.
“Trả chứ, ta trả hai phần!”, Triệu Bân nhếch miệng cười.
Mục Thanh Hàn nheo mắt lại, ngươi có trả hai phần thì cũng không đủ, ngươi ăn nhiều thế cơ mà!
Bữa sáng nhanh chóng được nấu xong.
Triệu Bân lại xới đầy một bồn cơm, lạch cạch một tiếng đặt lên bàn.
“Cố nhịn một chút, đừng để người của đỉnh Tử Trúc chết đói”, Vân Yên đùa giỡn.
“Ta đưa tiền cơm mà!”, Triệu Bân cười ha ha, lấy khối tinh thạch to bằng nắm đấm trẻ con kia ra, đặt trong lòng bàn tay, thử hỏi Vân Yên: “Không biết sư tôn từng nhìn thấy thứ này chưa?”
“Tử lệ binh tinh!”
Vân Yên vừa cầm đũa lên rồi lại đặt xuống, phất tay áo một cái, sau đó cô ta cách không lấy vật.
Vân Yên cầm trong tay quan sát một chút, sau khi xác định mình không nhầm thì trong đôi mắt đẹp lập lòe tia sáng.
Sự thay đổi biểu cảm nhỏ bé đó không thể thoát khỏi ánh mắt của Triệu Bân.
Từ thái độ của Vân Yên, hắn có thể biết được khối tinh thạch này không đơn giản.
Về phần tử lệ binh tinh, Triệu Bân chưa từng nghe qua.
Thế nhưng nếu trong tên đã có một chữ “binh” thì
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5269/chuong-850-oi-troi-nguoi-van-con-song-a.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.