Cô ta chuyển tầm mắt, đưa một vật cho Mục Thanh Hàn, đó là một chiếc hộp ngọc, giọng nói dịu dàng trong trẻo: “Huyết mạch bị ngủ quên quá lâu cũng không phải là chuyện tốt”.
“Cảm ơn sư phụ”, Mục Thanh Hàn vội vàng nhận lấy.
Nhìn xem! Có thể vào Thiên Tông này đều không phải là người mờ nhạt, hoặc là người có tư chất mạnh mẽ, hai là bối cảnh khổng lồ, cũng có thể là huyết mạch bất phàm, Mục Thanh Hàn chính là dạng thứ ba, có một huyết mạch đặc biệt mà cả Triệu Bân cũng không nhận ra, nhưng Vân Yên là sư phụ nên tất nhiên là biết.
Bên này, Triệu Bân đã ngồi xếp bằng để mở bí tịch ra.
“Thiên nhãn trói buộc”.
Tiệu Bân trông thấy bốn chữ cực kỳ to đập thẳng vào mắt.
Nhìn là biết ngay đó chính là một loại cấm thuật, là loại cầm thuật cần dùng đến thiên nhãn mới có thể thực hiện được.
“Bí pháp tốt thật”.
Hai mắt Triệu Bân trở nên rực rỡ, cứ cười mãi không ngừng.
Những bí pháp cần dùng đến thiên nhãn để thực hiện đều có hiệu quả tấn công bất ngờ, giống như ảo thuật của hắn, lần nào cũng thành công, chỉ cần chạm một ánh mắt với hắn thôi sẽ bị đẩy vào ảo cảnh ngay, cầm thuật của thiên nhãn cũng có thể tập kích bất ngờ như thế, không cần kết ấn, chỉ cần dùng đồng lực là được.
Dưới ánh nên, hắn chìm vào trong tâm thức, tĩnh tâm tìm hiểu.
Thiên phú của hắn rất cao, có ưu thế trong việc học hỏi bí
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5289/chuong-977.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.