Chương 1030:
“Không có gì, muốn nhìn thử xem ngươi là loại gì”, Huyền Sơn lão đạo nói những lời đầy ẩn ý, cũng rất là tri thức khiến mặt mũi Triệu Bân tối sầm, đang móc mỉa gì hắn hả?
“Nhóc con, ta chấm ngươi rồi đấy”.
Huyền Sơn lão đạo vỗ vỗ vai Triệu Bân, xoay người đi.
Triệu Bân chẳng quan tâm đến, tiếp tục lật sách xem.
Và vẫn thế, U Lan cũng có mặt, đang ở trong góc dùng tinh thạch ký ức để sao chép bí quyển.
“Tìm người cả buổi trời, lại đây với ta”.
Triệu Bân còn chưa kịp nhấc chân đã bị một người đằng sau kéo đi mất.
Đó là Tô Vũ, chẳng biết từ đâu xuất hiện, cũng không hề nhiều lời, nhanh chóng tóm người chạy đi, vẻ mặt cũng không đẹp đẽ gì cho cam, đen hơn cả nhọ nồi, đen toàn diện, hai mắt còn bốc lửa.
“Chuyện gì thế”, Triệu Bân khó hiểu nói.
“Ranh con, ngươi còn dám nói!”, Tô Vũ mắng, mặt mũi lại càng đen.
“Là sao”.
“Vẫn diễn, mượn hoa hiến Phật hay lắm”, Tô Vũ há miệng lại mắng.
Triệu Bân lại càng ngu ngơ, mượn hoa hiến Phật gì, ta chẳng hiểu một từ nào trong câu đó cả.
Tô Vũ lười nói, kéo Triệu Bân đi thẳng một đường.
Xa xa, hắn trông thấy một tấm bia, đó chính là bia Thanh Ngọc, là loại đá hiếm được chưởng giáo đời trước tìm thấy, sau đó khắc thành bia dựng lên ở đó, cũng không biết là để thưởng thức hay để kỷ niệm gì đó.
Bây giờ thì có là gì cũng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5319/chuong-1014.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.