Triệu Bân nhìn thấy hắn ta thì sát ý liền nổi lên, đâu chỉ có quen không thôi mà phải nói là quá quen, đấy là Vương Dương của nhà họ Dương.
“Đáng chết mà!”
Triệu Bân hừm lên một tiếng lạnh lùng, sát ý lạnh buốt.
Sát ý của hắn không chỉ nhằm vào Vương Dương mà còn cả Bát Nhã.
Nếu như tối đó Bát Nhã không nhúng tay vào thì Vương Dương đã sớm mất mạng rồi, thôn dân ở đây cũng đâu đến nỗi phải bị Vương Dương đồ sát.
Sự từ bi của nhà Phật đã làm đảo lộn nhân quả của người đời.
Bây giờ xem ra nhân quả đó đã nhuốm đầy máu rồi.
Xác chết đầy đất chính là bằng chứng của nhân quả.
Những sinh mạng vô tội đó chính là cái giá phải trả cho sự thương hại.
Lúc này, Triệu Bân rất muốn kéo Bát Nhã đến đây, để cho tín đồ nhà Phật như cô ta nhìn thử cảnh tượng máu me thảm khốc này, cũng muốn hỏi cô ta thử “Phật quang từ bi đó của cô có thể dập tắt được tội ác của ma đầu hay không?”
“Khí huyết thật là tinh khiết!”
Vương Dương cười man rợ, liếm đầu lưỡi đỏ thắm, vứt thôn dân vẫn chưa hút khô đi và đi về phía Triệu Bân.
Dưới ánh trăng mờ nhạt, mái tóc đầy máu của hắn ta tung bay càng khiến hắn ta giống như một vong hồn, vô cùng đáng sợ.
Triệu Bân nhận ra hắn ta.
Nhưng hắn ta lại không nhận ra hắn.
Cũng đúng, cảnh giới Thiên Võ còn không thể nhìn ra được Triệu Bân
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5333/chuong-896-sao-lai-la-ban-tay.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.