“Cơ công tử, chúng ta lại gặp lại rồi”, Phượng Vũ cười.
“Phong thái của Thánh nữ vẫn như cũ nhỉ!”, Triệu Bân cũng nở nụ cười, Phượng Vũ đã từng gặp hắn, hắn cũng không lấy làm lạ, đại chiến của Phượng Vũ và U Lan hôm đó, hắn cũng có mặt, chẳng những có mặt, hắn còn bị hai người đánh một trận, một người tẩu hỏa nhập ma, một người mất lý trí điên cuồng, khiến cho hắn không phân biệt được phương hướng.
Ba người bọn họ cùng rơi xuống sông, chắc là cùng được cứu sống, Phượng Vũ lúc tỉnh lại còn nhìn hắn, cũng có khả năng, không chỉ thấy hắn, mà còn nhìn thấy cả U Lan.
Hắn đoán không sai.
Ba người họ cùng được cứu, trong một căn nhà đá ở thôn Sơn Hà, còn từng chung giường chung gối.
Trước khi Phượng Vũ và U Lan tỉnh dậy, tỉnh dậy xong liền đánh nhau, đêm đó hắn nằm không cũng trúng đạn, bị xà nhà đập trúng, còn bị đụng cho đầu óc rối mù, còn tiện ngủ thêm một giấc.
“Sao thế? Hai người quen biết sao?”, Ma Tử nhìn Triệu Bân, rồi nhìn Phượng Vũ.
“Từng có duyên gặp mặt!”, Phượng Vũ khẽ nói, khi nói, cô ta còn nhìn qua Ma Tử, ánh mắt còn tỏ vẻ: “Nếu còn dám gọi ta là “Thúy Nhi”, có tin ta đạp chết ngươi hay không”.
“Đúng là từng có duyên gặp mặt!”, Triệu Bân cũng nói một câu y hệt.
“Nếu đã là bạn cũ, vậy thì cũng muốn cứu Triệu gia, thật là tốt!”, Ma Tử tặc lưỡi, hắn ta cứ cảm giác mình có chút dư thừa.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/vo-thuong-luan-hoi/5735/chuong-1465.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.