“Xem ra ngươi không cần đến ta nữa, nhưng nếu sau này cần giao dịch, ta sẽ xuất hiện bất cứ lúc nào.” Tiểu Phật Gia mỉm cười với tôi rồi biến mất.
Lúc này Tiết Dương cũng nhìn thấy Bạch Hồ vui mừng gọi lớn một tiếng sư phụ, tôi rõ ràng chú ý thấy trên đường đi đám người chúng tôi luôn có cảm giác không an toàn, nhưng Bạch Hồ vừa xuất hiện, chúng tôi dường như tìm được chỗ dựa, cảm giác bất an cũng biến mất.
Sau khi xua đuổi lũ ký sinh trùng mặt người, Bạch Hồ tiến tới cầm lấy cánh tay màu đen to lớn ở trước mặt chúng tôi, nhìn thấy Bạch Hồ toàn thân đầy thương tích không cần nghĩ cũng có thể chắc chắn rằng anh ấy vừa trải qua một trận chiến ác liệt, nói không chừng là đã chiến đấu với chủ nhân của cánh tay màu đen to lớn kia, tuy nhìn Bạch Hồ có chút thảm hại nhưng cũng đã chặt đứt cánh tay của đối phương, như vậy chắc hẳn đã chiếm được thế thượng phong.
Chỉ là không biết thứ gì trong địa cung này đã chiến đấu với Bạch Hồ? Không biết tại sao tôi bỗng nhớ tới chiếc quan tài màu đen lớn đó, chắc không phải có thứ gì nằm bên trong chứ.
“Không sao chứ”.
Giang Tiểu Thơ nhìn Bạch Hồ nói.
“Chỉ cần tôi không muốn chết, không ai có thể giết được tôi.” Bạch Hồ lạnh lùng nói, nhìn sắc mặt nhợt nhạt của Bạch Hồ tôi đoán trận đấu vừa rồi chắc cũng không dễ dàng gì.
“Không sao thì tốt, anh đến tôi cũng yên tâm hơn”.
Giang Tiểu Thơ nói: “Chỉ là..
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/dia-nguc-tran-gian/1668/chuong-31-thanh-pho-ma.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.