Mọi người đều là người Trương gia, bây giờ đại địch đang ở trước mặt, kẻ địch của chúng ta là Vĩnh Dạ, nhưng lúc này bọn họ không những không đồng tâm hiệp lực đối phó ngược lại còn châm chọc người mình, thật là quá buồn cười.
Ngay cả người cùng môn phái còn nội đấu, chưa cần nói đến những phái khác trong huyền môn đều là bằng mặt không bằng lòng.
Như thế này chuyện Vĩnh Dạ có thể nổi dậy cũng không có gì là bất ngờ.
Đại sư huynh cũng chú ý thấy tâm tình tôi không được tốt liền vỗ vai tôi một cái nói: “Suốt đường vất vả chạy tới đây chắc đệ cũng mệt rồi, ta dẫn đệ đi nghỉ ngơi.”
Nói xong huynh ấy liền kéo tôi dời đi, sau lưng vẫn còn truyền đến tiếng cười nhạo.
Đi xa rồi tôi mới không nhịn được mở miệng nói: “Bọn họ như vậy là ý gì, biết rõ sư huynh bị thương còn châm chọc như vậy.
Mọi người không phải đều là người Trương gia sao?”
“Cho dù là người Trương gia không phải còn chia ra Long Phong và Hổ Phong sao? Trước kia lúc ta còn là nhân tài xuất thế cũng đè ép bọn họ một chút, bây giờ đan điền ta bị tổn thương, họ bỏ đá xuống giếng cũng hợp tình hợp lý thôi.” Lúc này đại sư huynh đã bớt ưu tư mở miệng cười nhẹ.
Tôi siết chặt nắm đấm.
“Đó chỉ là chuyện cỏn con, những người này căn bản không xứng là đồng môn của chúng ta!”
“Im miệng!” Lời tôi vừa nói ra khiến sắc mặt đại sư huynh lạnh xuống.
“Đệ phải nhớ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/dia-nguc-tran-gian/1690/chuong-94-khong-muon.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.