Sau những đè nén từ lúc đầu, tất cả mọi người bên Huyền Môn đều hoan hô ầm ĩ, máu trong người hoàn toàn sôi sục.
Còn bên phía Vĩnh Dạ, vẻ mặt ai nấy trông rất kỳ quái, đúng là bọn họ thấy được kỳ tích, nhưng người bị kỳ tích đả thương lại là người bên phe mình nên không thể vui vẻ cho được.
Tất cả người Huyền Môn mặt đỏ bừng, giơ tay hò hét.
Chỉ giây lát làn sóng hoan hô hệt như một thanh kiếm sắc xông lên tận bầu trời Hoa Sơn.
Lúc này đại sư huynh tò mò nhìn Long Chính sư huynh: “Biện pháp mà ngươi nói chắc không phải là như thế này chứ?”
Long Chính sư huynh hơi lúng túng: “Ta quả thực đã nghĩ như vậy.
Ta cho rằng nếu để Long Tâm đánh bại càng nhiều người Vĩnh Dạ trong lần Hoa Sơn luận đạo này, như vậy chí ít những kẻ khác trong Huyền Môn cũng sẽ “ném chuột sợ vỡ bình”, không dám ra tay trắng trợn.
Nhưng ta không ngờ Long Tâm lại mạnh như vậy, thật quá khủng khiếp, nhị trọng thiên mà có thể liên tục đánh thắng tam, tứ và ngũ trọng thiên, đây là thế nào? Trước nay chưa từng có.
Đối với người khác mà nói người vừa bước vào nhất trọng thiên so với người ở cửu trọng thiên là một trời một vực, nhưng với tiểu tử này thì chính là một bước lên trời, đơn giản là giẫm lên bậc thang, chỉ cắn răng một cái là lên được rồi.”
Thấy Long Chính sư huynh như vậy, đại sư huynh bật cười, nheo mắt lại: “Ta vốn cho rằng lần này
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/dia-nguc-tran-gian/1701/chuong-39-tuong-dong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.