“Ngươi điên rồi sao? Long Tâm, đối phương là thất trọng thiên đấy, mặc dù chưa phải là mạnh nhất nhưng cũng là thất trọng thiên thực lực thật sự, ngay cả sư huynh Long Kiếm của ngươi còn không đánh lại, làm sao ngươi có thể nói chắc thắng được chứ!”
Lúc này, Long Chính sư huynh kéo tôi lại nói.
Trương Long Kiếm chỉ cười lạnh không nói gì thêm.
Tôi cũng không nói thêm nữa mà nhìn chằm chằm về phía người đối diện.
Lúc này tôi đã không quan tâm được nhiều như vậy, đối phương làm đại sư huynh bị thương, kinh mạch đứt hết, thù này chỉ có thể dùng máu để trả.
Ăn miếng trả miếng, nợ máu nhất định phải trả bằng máu!
Sau khi mọi người trải qua một hồi khiếp sợ thì rơi vào lặng, tất cả đều nhìn về phía tôi, bắt đầu bàn tán.
“Tên nhóc này điên rồi sao, đó chính là thất trọng thiên đấy, hắn dựa vào cái gì mà đấu với người ta!”
“Chắc là do trước đó vài ngày làm một lần được chuỗi ba nên cảm thấy mình mạnh.
Lẽ nào hắn không biết chênh lệch giữa ngũ trọng thiên và thất trọng thiên là một trời một vực sao?” Có người tiếp tục lên tiếng.
“Xem ra cũng là một người kiêu ngạo, cho rằng bản thân có tư chất hơn người, cứ để cho hắn đá phải tảng đá rắn này mới biết…”
Từng tiếng thảo luận vang lên, hầu như mọi người đều không coi trọng tôi, bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ tôi chính là một tên không biết tự lượng sức mình.
Chỉ là tôi không thèm để ý tới lời của người
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/dia-nguc-tran-gian/1774/chuong-97-dinh-lo.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.