Cười người chớ vội cười lâu!
“Ngươi đã nói ta là rác rưởi, như vậy hiển nhiên kẻ chết trên tay ta như ngươi thậm chí còn không bằng rác rưởi.” Tôi bĩu môi, Vô Địch Đạo Tâm trong cơ thể chập chờn dao động.
Từ sau khi đánh thắng Huyền Không, tôi nhận ra mình đã có thể điều khiển được Vô Địch Đạo Tâm.
Sau khi đánh bại Kim Chính Nguyên thì mối liên hệ đó lại càng mạnh mẽ.
Những mảnh vỡ của Vô Địch Đạo Tâm ban đầu vốn không hề có phản ứng, nhưng sau từng trận thắng bây giờ tôi thậm chí có thể điều động một phần sức mạnh nó.
Nói cách khác, nếu cứ tiếp tục thắng như vậy, tôi hoàn toàn có thể khiến cho Vô Địch Đạo Tâm khôi phục.
Nghĩ đến đây, trong lòng tôi cũng nóng lên.
Lúc này không biết ai dẫn đầu mà những âm thanh trong sân vốn nho nhỏ đã dần trở nên rõ hơn.
Ban đầu chỉ có một hai người, về sau thì gần như toàn bộ đệ tử Huyền Môn đều vỗ tay hoan hô!
“Một chuỗi ba!”
“Một chuỗi ba!”
“Một chuỗi ba!”
Tiếng hoan hô ầm ĩ ấy dường như muốn lật tung cả Hoa Sơn!
Người Vĩnh Dạ nghe vậy thì mặt mày tái mét, đương nhiên là bọn họ biết điều này có nghĩa là gì.
Lúc trước đều là người bên Vĩnh Dạ thắng một chuỗi ba trận liên tục, khi nào đến lượt phe Huyền Môn như vậy!
Nhưng người đang đứng trên đài kia đã tạo nên nhiều kỳ tích như vậy, có khi hắn thật sự có thể tạo nên một chuỗi ba nữa trên lôi đài vốn đã
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/dia-nguc-tran-gian/1786/chuong-115-loi-kiem.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.