Độc Nhĩ Kha vừa bước ra thì nhìn thấy Dã Nhi tay đang cầm một thanh kiếm màu xám xịt lúc thì nâng lên, lúc hạ xuống, lúc nghiêng lúc thẳng giống như đắn đo gì đó.
Lúc này cửa hàng khách cũng đã vắng hẳn.
Độc Nhĩ Kha bước tới thì nàng cũng đã để ý nàng.
Độc Nhĩ Kha bắt lời trước hỏi:
– Đang định mua thanh kiếm đó sao?
– Đúng vậy, chỉ là ta còn hơi chút do dự.
Tiểu đệ đệ ngươi đến thì tốt quá, ngươi nói coi thanh kiếm này có tốt không?
Dã Nhi thấy Độc Nhĩ Kha tới thì mừng ra mặt, hí hửng kéo tay áo hắn lại, thanh kiếm xám cũng vung ra chém một cái trên không khí, sau đó lại đưa ra trước mặt Độc Nhĩ Kha hỏi.
Độc Nhĩ Kha cầm thanh kiếm ngắm nghía một lần, rồi lại nhìn hoa văn trên thanh kiếm, ước lượng trọng lượng, chất liệu của thanh kiếm sau đó gật đầu nói:
– Cũng được.
– Cũng được sao?
Dã Nhi nghi vấn, nàng không hiểu câu nói của Độc Nhĩ Kha là khen hay là chê, rốt cuộc là tốt hay không tốt.
Tâm xoay chuyển, nàng hỏi:
– Theo đệ ta nên mua thanh kiếm này phải không?
Độc Nhĩ Kha lắc đầu, nói:
– Ta nói là cũng được nhưng nàng không nên mua nó.
– Tại sao?
Dã Nhi hỏi.
Độc Nhĩ Kha chỉ điềm tĩnh nói:
– Không tại sao hết, chỉ là nó không đáng.
Nàng muốn kiếm tốt hơn thì ta có thể cho nàng một thanh.
Chỗ ta vừa vặn có một thanh tốt hơn thanh này.
– Đệ có? Tại sao
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/doc-than/2868/chuong-142-phien-van-cuoc.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.