Trong hốc cây khổng lồ của một cây nguyên thụ giữa U Lâm.
Lúc này ở trong vẫn là năm gương mặt quen thuộc đang ngồi với nhau.
Bốn nam một nữ, họ đều là những chằn tinh khổng lồ.
Nam tử chằn tinh vẻ mặt cực kỳ khó coi đang nhìn về phía ba vị lão giả chằn tinh phía dưới.
Trung niên chằn tinh này chính là tộc trưởng chằn tộc, còn ba lão già kia là trưởng lão chằn tộc.
Còn mĩ phụ chằn kia là thê tử của gã tộc trưởng, lúc này mĩ phụ đang khóc sụt sịt ánh mắt thỉnh thoảng nhìn trung niên nam tử với vẻ cầu xin.
Lúc này gã trung niên tộc trưởng nói:
– Các vị trưởng lão, đã nghĩ ra cách đối phó chưa?
– Bẩm tộc trưởng.
Theo ta thấy con quái vật này quá mạnh mẽ, người cũng thấy đó, hỏa diệm của con quái vật kia quá kinh khủng, nếu chúng ta cứ mạnh mẽ điều động người đến vây giết thì cho dù chúng ta có ngàn vạn thần dân chằn tộc thì cũng không đủ cho đám lửa kia thiêu rụi.
Con quái vật này thủ đoạn quá quỷ dị, không biết nó còn có chiêu gì nữa chưa phát ra.
Theo ta đề nghị chúng ta không nên động vào con quái vật này, cứ mặc kệ nó.
Dù sao nó cũng không sát hại cho chằn tộc ta.
Đại trưởng lão nói.
Mỹ phụ nghe tới đây thì hét lên:
– Không được, chẳng nhẽ để Lặc nhi cứ thế chết oan như vậy sao? Chẳng nhẽ cứ để kẻ thù của Lặc nhi nhởn nhơ ngoài kia sao?
– Phu
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/doc-than/2917/chuong-197-kich-chien-chan-vuong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.