Độc Nhĩ Kha nhìn biểu tình thiếu nữ suýt chút nữa bật cười, nhưng hắn vẫn nhịn xuống, trong lòng cười thầm:
“Ngươi cứ cười đi, để một chốc nữa xem ngươi còn cười được nữa không?”
Để thiếu nữ không nghi ngờ, Độc Nhĩ Kha tiếp tục làm giá nói:
– Muốn ta giúp ngươi cũng không thể không được, chỉ cần ngươi trả lại ta hai mươi vạn Hạ Phẩm Linh Thạch và ba cuốn võ kỹ Trung Giai lúc trước là được.
Thiếu nữ nghe tới đây thì suýt nổi đóa, chỉ là nghĩ tới con ma thú kia trở thành sủng vật của mình nàng cười nói:
– Được, một lời đã định, nặng tựa núi cao!
– Tốt!
Độc Nhĩ Kha sảng khoái nói.
Trong lòng thiếu nữ cười thầm, cái gì mà một lời đã định, nặng tựa núi cao, cái rắm, gì mà ngu ngốc đi hứa với nữ nhân, đã thế lại còn với trại chủ sơn tặc.
Ha ha, chờ khi Hắc Phong nữ vương trại chủ ta đoạt được con lang thú kia, ha hả, tới lúc đó ta sẽ cho ngươi biết tay, bắt ngươi nôn hết bảo vật trong người ra.
– Tiểu Hổ tử, dẫn đường, mọi người chuẩn bị lên đường.
Thiêu nữ quay sang đám sơn tặc ra lệnh, còn mình phóng bước đi, vừa đi vừa nói:
– Đi theo ta!
Lời này không nói rõ ai nhưng nghe cũng biết là đang nói Độc Nhĩ Kha.
Thiếu nữ đi chưa được mấy bước thì có một tên sơn tặc dắt một con ngựa tới.
Thiếu nữ nhảy lên lưng ngựa, roi trong tay quất lên mông ngựa cái chát, một người một ngựa phóng đi.
Đám sơn tặc cũng
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/doc-than/2920/chuong-111-dai-chien-nguoi-cu-kiem-mon.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.