Bốn tên nhìn nhau cười cười, tên nào đầy vẻ kích động, ánh mắt đảo đảo láo liên xảo quyệt.
Lúc này có một tên thị vệ tiến ra võ đài, đi đến chỗ Võ Đại Thương ghé tai hắn bẩm báo, Võ Đại Thương vừa nghe xong lập tức vui mừng, nhưng xen vào sự vui mừng đó lại có chút giận dữ.
Buồn vui lẫn lộn hắn nói:
– Người bảo phu nhân, cho người bảo vệ tiểu thư, không được cho tiểu thư ra ngoài chạy loạn nữa, tốt nhất không nên cho nó ra đây phá hư buổi đại hội này.
Võ Đại Thương buồn bực nói.
– Vâng!
Tên thị vệ thi lễ rồi lui ra ngoài, Hạ Nhất Phàm cười cười, nụ cười của hắn có phần thoải mái, giống như cười trên nỗi đau của người khác vậy, vừa rồi tên thị vệ nói gì hắn đều nghe rõ, trong lòng cực kỳ hả hê chuyện của Võ Đại Thương.
Võ Đại Thương thì cực kỳ buồn bực, chứng kiến nụ cười của Hạ Nhất Phàm hắn chỉ muốn xông lên cho lão một gối vào mặt.
Nhưng hắn là minh chủ sao lại có khả năng làm ra chuyện đó.
Hạ Nhất Phàm nói:
– Sao hả? Minh chủ đại nhân, ngài đau đầu vì chuyện gì? Ha ha!
Hắn không nhịn được cười ha hả.
Võ Đại Thương buồn bực lườm hắn một cái, cũng không trả lời, làm như không nghe thấy, hắn biết nếu cố ý trả lời thì lão già này còn xé chuyện to thêm, thà không nói còn hơn.
Hạ Nhất Phàm không trêu chọc được Võ Đại Thương cũng nghẹn lời, câm họng lại quay sang nhìn Độc Nhĩ Kha.
–
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/doc-than/2937/chuong-118-doi-thu-may-man.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.