Những người này vừa nhìn thấy máu tươi trước cửa thì hoảng hốt, lại nhìn Độc Nhĩ Kha ngực, tay đều bị thương, nhưng lại không thấy hung thủ đâu, trong lòng lại nghi vấn, không khỏi bàn tán xôn xao.
Một phút sau, ông chủ khách điếm mới thở hổn hển chạy tới, vừa nhìn thấy Độc Nhĩ Kha trong tình trạng người đầy máu me thì sắc mặt lão tái đi, lão tiến lại hỏi Độc Nhĩ Kha:
– Khách quan, ngài không sao chứ? ở đây đã xảy ra chuyện gì?
Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì gật đầu nói:
– Chỉ là vết thương nhỏ mà thôi.
Vừa rồi có hai tên hắc y nhân muốn ám sát ta.
Ta nghĩ cả hai người bọn họ đều là thích khách.
Nói tới đây hắn híp mắt lại, ánh mắt trở nên lạnh lẽo nói:
– Do ta sơ suất để bọn chúng chạy thoát, nếu không…
– Khách quan, là lỗi của chúng ta.
Chúng ta sơ suất, như vậy đi, tiền phòng lần này chúng ta sẽ hoàn lại cho ngài.
Ngài thấy thế nào.
Lão chủ quán béo mập nhìn Độc Nhĩ Kha trong lòng có chút xót nhưng vẻ mặt lại làm ra vẻ cười cười nói.
– Chuyện này không sao rồi, ta cũng chỉ là bị thương ngoài da, như vậy đi.
Ông cho người mang cho ta hai bàn ăn ngon và một bình rượu quý.
Còn tiền phòng thì ông không cần trả lại ta.
Nói tới đây hắn hơi ngừng lại một chút rồi quay sang đám người kia nói:
– Không còn chuyện gì nữa rồi.
Mọi người giải tán thôi.
Ta cũng cần phải nghỉ ngơi dưỡng thương.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/doc-than/2966/chuong-189-cuoc-chien-dinh-cao.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.