Độc Nhĩ Kha nghe vậy thì càng cảm thấy tình thế không ổn rồi, nhưng ngoài miệng vẫn nói:
– Cám ơn đại trưởng lão đã khích lệ.
Đại trưởng lão nghe vậy thì lắc đầu, ánh mắt găm thẳng Độc Nhĩ Kha, nói:
– Ngươi không cần cảm ơn ta, ta cũng chẳng làm gì cho ngươi, ta chỉ khen đúng một câu mà thôi.
Với lại ngươi rất xứng đáng.
Nói tới đây lão hơi dừng lại một chút rồi nói:
– Ta hôm nay muốn bàn với ngươi một chuyện.
Độc Nhĩ Kha cười cười nhiệt thành nói:
– Không biết đại trưởng lão có gì phân phó, nếu như vãn bối có thể làm được quyết không chối từ.
Đại trưởng lão cười to một câu nói:
– Cũng không phải phân phó gì ngươi, chỉ là ta rất thưởng thức tính cách và con người của ngươi mà thôi.
Độc Nhĩ Kha nghe tới đây thì trầm lặng không nói, ánh mắt vẫn như chờ đợi đại trưởng lão nói tiếp, nhưng dù vậy trong lòng hắn đang tìm kế sách chối từ.
– Ngươi tu luyện là độc công phải không?
– Đúng vậy.
– Ta cũng không hỏi ngươi tu luyện công pháp gì? Chỉ là ngươi cũng biết ta là người của Độc Tông đúng không? Ngươi cũng biết người như ngươi Độc Tông ta rất cần.
Đại trưởng lão đã có chút tha thiết.
Độc Nhĩ Kha gật đầu, cũng không nói gì, giờ phút này im lặng chính là vàng.
Đại trưởng lão thấy vậy thì lắc đầu nói tiếp.
– Lão phu từ trước tới giờ chưa từng thu đệ tử.
Lão phu thấy ngươi rất có tiềm lực, lại rất thưởng thức ngươi.
Nói tới
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/doc-than/2974/chuong-120-co-cau-giai-thuong-boc-tham-dau-cap-vong-dau-bat-dau.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.