Trước thủ pháp của Độc Nhĩ Kha, khuôn mặt được ẩn dưới lớp lông và râu dày và dài kia cuối cùng cũng hiện lên.
Má trái, má phải, mũi, miệng, cằm, trán, tai, đầu.
Tất cả đều hiện lên trước mặt Độc Nhĩ Kha.
Trước mặt Độc Nhĩ Kha là một khuôn mặt già giặn, lại có chút trẻ trẻ.
Mắt đen, lại ẩn hiện sự tang thương và sự ngây ngô.
Mũi thẳng, cao, miệng hơi rộng, mày kiếm, má hóp, cái trán cao và rộng.
Độc Nhĩ Kha há hốc miệng ra, hắn không thể tưởng được từ đầu hắn đã nhầm.
Khuôn mặt trước mắt hắn này chính là một lão già, là một con người vậy mà từ lúc trước tới giờ hắn lại toàn nghĩ người ta là Dã Nhân.
Mặt khác chính lão già này lại là ân nhân cứu mạng hắn.
– Tiền bối.
Độc Nhĩ Kha khom người xuống, sau đó chắp tay hành lễ nói:
– Vãn bối lúc trước đã thất lễ với tiền bối rồi, xin ngài hãy thứ tội.
– Tiền…!bối
Chỉ là lão già này lại tiếp tục lẩm bẩm một câu tiền bối.
Ánh mắt bỗng nhiên lóe lên cái gì đó, sau đó dường như lặng đi lâm vào suy tư.
Nụ cười thỏa mãn của lão cũng khựng lại, nét mặt nghiêm lại.
– Ah…
Bỗng nhiên lão hai tay ôm đầu, sau đó kêu lên, cả người cũng lăn ra đất, quằn quại ôm đầu.
Mặt cũng nổi gân xanh dường như rất đau đớn.
– Tiền bối, ngài sao vậy?
Độc Nhĩ Kha một bên thấy vậy thì lo lắng hỏi.
Hắn vội vàng đỡ lão dậy, sau đó tay
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/doc-than/2985/chuong-217-song-ngam.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.