Kỳ Thiên Minh không nhiều lời, cúi đầu cầm thanh trường kiếm, lê chân đi tới chỗ Lạc tông chủ cúi đầu nói:
– Đệ tử bất tài xin môn chủ trách phạt.
Lạc môn chủ rất khẳng khái nói:
– Không thể trách ngươi được, Xiếp Nhan quá mạnh, ngươi không phải đối thủ của hắn, về nhà chịu khó tu luyện cho ta, biết thua nhận thua là rất tốt..
Qua một bên đi.
– Vâng!
Kỳ Thiên Minh cảm kích, trong lòng âm thầm quyết tâm sau khi trở về phải chăm chỉ tu luyện.
hắn lui về phía sau đứng.
Còn phần vết thương hắn cũng không để ý, uống vào một viên đan là được.
Phạch.
Xiếp Nhan vung cây lục phiến phe phẩy, mỉm cười nhìn người phía dưới, hắn cất giọng:
– Tại hạ hôm nay lên đây chỉ là góp vui, không biết có vị anh hùng nào lên đây tỷ thí một phen không.
Đám người phía dưới nghe vậy thì im bặt, chỉ là trong đó vẫn còn một số người rục rịch, một tên bước nhanh lên phía trước, người này là một thanh niên cao to trẻ tuổi, tuổi chừng hai lăm hai sáu, cao khoảng thước tám, một thân bố y, cả người lực lưỡng, màu dan đen ngăm, khuôn mặt hình chữ điền chỉ là có một vết sẹo nhỏ, tên vai hắn vác một thanh cự kiếm, hắn bước đi tới đâu thì những người khác tự động nhường đường cho hắn tới đó.
– Ồ!
Xiếp Nhan đã chú tới tới tên này, hắn ồ lên một tiếng lại phe phẩy lục phiến mỉm cười nhìn thanh niên cao to phía dưới đầy hứng thú.
Một đường đi tới võ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/doc-than/2988/chuong-202-nu-trai-chu.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.