Trần Thất, Hứa Lý và Ứng Ưng cứ đứng ở trên đường như vậy, mỗi người đều tự hiện ra bộ dáng đăm chiêu, ngược lại cũng khiến cho người khác chú ý.
Một hòa thượng trung niên mặc áo bào màu vàng nhạt đi qua nơi đây, liếc mắt nhìn ba người một cái không khỏi có chút ngạc nhiên.
Nhưng mà hắn chỉ thoáng suy tư sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Ba người Trần Thất có tư chất xuất chúng, mặc dù làm hắn nảy ra mấy phần tâm tư, nhưng hoàng thượng nhớ lại vẫn có chuyện quan trọng hơn đang chờ hắn.
Hòa thượng mặc áo bào màu vàng nhạt đi qua phố lớn ngõ nhỏ, lúc này mới đi tới một ngôi miếu đổ nát, sau đó nhẹ nhàng niệm một tiếng a di đà phật, rồi thấp giọng nói: “Như Ý sư đệ, ngươi vội vàng gọi vi huynh tới đây là có chuyện gì sao?”
Hòa thường Như Ý một thân hồng bào thấy được sư huynh nhà mình thì không khỏi có chút cảm giác lệ nóng quanh mắt, hắn không dám giấu diếm Xá La, cõi lòng đầy áy náy nói:
– Xá La sư huynh, ta đánh mất Kim Cương Trạc mà huynh cho tiểu đệ mượn rồi.
Như Ý không dám giấu diếm, vì vậy mới gọi sư huynh tới.
Hòa thượng trung niên mang áo bào màu vàng nhạt nghe được pháp khí mà mình coi như sinh mạng đã bị đánh mất, sắc mặt ngay lập tức thay đổi.
Cũng may tu vi của hắn thâm hậu, nhắm mặt lại chỉ trong chốc lát đã trấn định được tâm trạng, một lần nữa mở hai mắt ra thì đã
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/dot-thien-tien-dao/7306/chuong-160-tu-tho-tien-dan.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.