Ba bậc tam cấp dẫn lên ghế chủ vị, trái phải có hai căn phòng khoá kín cửa, trên cao chính giữa treo một tấm da hổ cực lớn.
Tuyết Sinh phán đoán Cự Kình Bang hiện tại không quá mười người, trong đó ít nhất năm tên không phải là tu sĩ.
Kẻ sống nhờ thận trọng như Tuyết Sinh nhất định không cho phép bất kỳ biến cố nào xuất hiện, cứ từ bản thân hắn mà suy diễn, nếu hắn có thể đoán được đại hán xin cơm sáng nay là người trong Cự Kình Bang, không thèm nhíu mày thẳng tay chém giết, thì đối phương cũng có thể làm điều tương tự.
“Cứ như tên kia nói, Cự Kình Bang có bốn người đi làm nhiệm vụ vẫn chưa trở về, xác suất cao là ba tên hôm trước, cùng với đại hán sáng nay ta giết, chứng tỏ đối phương hành động một mình, không có người đi theo phía sau.
Mà những kẻ còn lại cũng thường xuyên rời khỏi Cự Kình Bang, giống như thanh niên kia, lang thang lẩn khuất chặn cướp tại các con hẻm tối trong thành, như vậy định nghĩa “Ra ngoài làm nhiệm vụ” của bọn hắn phải là triệt để rời khỏi Thanh Dực Thành, đi vào các thôn làng lân cận”.
Tuyết Sinh lặng lẽ suy diễn.
Phái thuộc hạ đi ám sát đến giờ vẫn chưa có tin tức, Bang Chủ Cự Kình Bang không thể không để tâm, mà bọn hắn là tập hợp một đám người hung tàn cho nên mọi chuyện rất khó lường.
“Có cơ hội lập tức xuất thủ!” Tuyết Sinh đưa tay sờ bên hông, dao găm ở đó, trong
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/duc-hoa-trung-sinh/2437/chuong-85-di-huong-hung-thanh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.