Đi tại trong gió tuyết cũng giống như lữ khách lạc vào sa mặc, mặc dù không đói khát cháy khô nhưng cỗ lạnh lẽo thấu tim này người bình thường nhất định không chịu đựng được.
Hai chân ngập sâu vào tuyết trắng, mỗi bước bước ra đều hết sức nặng nề, cả thế giới hoá thành một tấm áo bông, hàn ý quét ngang đem từng tơ từng sợi nhấc lên, gào thét đập vào mặt, buốt lạnh đau nhức.
Tuyết Sinh biết bản thân vẫn đang ở bên trong Thủy Vực, bởi khí hậu dạng này rất khác ngoại giới, ngoại giới hiện tại vừa vào Hàn Lộ, mà tiết khí Hàn Lộ chưa đủ khiến cho tuyết giáng nhân gian.
Sở dĩ Thủy Vực thường có tuyết rơi là vì ánh nắng không thể xuyên qua tầng sương mù quá dày, nước từ Thủy Vực lại không ngừng bốc hơi, ở dưới điều kiện tương thích tự hình thành nên một kiểu khí hậu riêng biệt
Gió ở mảnh thế gới này cũng rất sắc bén, bởi từng quét qua hẻm núi, đi ngang vách đá, lạc vào động sâu cho nên mang theo hơi thở nặng nề của Vô Lượng Sơn.
Khung cảnh kia thoạt nhìn rất đẹp, bởi nó trắng tinh sạch sẽ không hủ bại điêu tàn như thế giới bên ngoài, có điều, cảnh tuyết chỉ thực sự đẹp nếu một năm vài lần tình cờ đi ngang, cái gì quá quen thuộc dễ khiến cho người ta sinh ra nhàm chán, mà tuyết ở đây hình như là tồn tại vĩnh hằng.
Tuyết đem máu trên dao găm lau khô, cả người như mặc lên một tấm áo tơi màu trắng, lữ khách đi vào
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/duc-hoa-trung-sinh/2441/chuong-14-mai-dao.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.