Binh như kiến thế như sấm dậy, Cảm Tử Vệ đi trước không quay đầu.
Không có chuẩn bị, không hề báo trước, hơn hai vạn binh sĩ ồ ạt leo Mã Nhạc Sơn, trận này là chung cực, nếu như chiến thắng số ít trong bọn họ sẽ được trở về quê cũ, đền bù tiếc nuối trai trẻ.
Có người sợ chết hai chân run rẩy, cũng không thiếu trang thiết huyết mong chờ trận chiến, khát vọng ngày mai.
“Tuyên Lão.
.
Nếu như còn sống ngươi định làm gì?” Man Vũ vác Loan Nguyệt đao, giống như Bạo Hùng xông thẳng về phía trước, hai chân nện xuống mặt đất, hơi thở phả vào không khí, vừa chạy vừa quay đầu liếc nhìn Tuyên Thúc, ồm ồm hỏi.
“Kiếm một gian nhà nhỏ trong toà thành nào đó thật yên bình, lặng lẽ qua một đời” Tuyên Thúc không mặn không nhạt đáp.
“Còn ta.
.
Mong muốn một gia đình, có mấy đứa nhỏ, nàng làm may vá, ta cày cuốc!” Trong mắt Man Vũ loé lên khát vọng, nhiều năm hắn không nhìn thấy mục đích, hiện tại thông suốt rồi.
“Chó lấy ngươi!” Tuyên Thúc cười lạnh.
“Già mất nết!” Man Vũ đỏ mặt quát.
Tuyết Sinh chạy bên cạnh cười rất tươi, hắn lặng đi một chút, tự hỏi.
“Rốt cuộc.
.
Nếu như trở về, ta mong cái gì?”.
Doanh Binh như một thanh kiếm đẫm máu hướng đỉnh Mã Nhạc Sơn muốn chẻ dọc, một đường này cái mà bọn hắn lo sợ cuối cùng cũng đến.
Bầu trời đang sáng bỗng nhiên hoá đỏ đậm, hư vô thình lình xuất hiện
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/duc-hoa-trung-sinh/2455/chuong-71-nguoi-khong-vi-minh-troi-tru-dat-diet.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.