Một câu để cho Tuyết Sinh triệt để thanh minh, có lẽ ngày xưa cha hắn đặt tên cũng bởi vì hy vọng hắn có thể không ngã dù cho gặp phải bất kỳ biến cố nào.
“Tuyết sinh từ nước, nước hoá tuyết rơi.
.
Giống như Phượng Hoàng sinh ra từ lửa, chết khi cháy tan” Tuyết Sinh lẩm bẩm, đem một câu này ghi khắc vĩnh viễn không quên.
Cuối thu, lá vàng đầy đất giống như thiên địa trút xuống xiêm y đợi qua mùa đông mặc lên áo mới, gió thu rất khô cũng tràn đầy ý lạnh, quét qua cuốn theo lá vàng rơi xuống hiên nhà.
Tuyết Sinh đến thành này hơn một tháng rồi, đối với người trong xóm nghèo cũng dần quen thuộc, một tháng trước trong mắt rất nhiều người hắn là một thiếu niên ủ rũ bất cần.
“Vương Thúc.
.
Buổi sáng tốt lành!” Tuyết Sinh đi ngang lò rèn nhà họ Vương nhìn thấy một tráng hán ngực trần đang vung tay quai búa thanh âm dồn dập vô cùng chát tai.
“Ngươi cũng vậy!” Tráng hán nhìn ra, cười rất phúc hậu, trong lòng nói thầm.
“Tiểu tử này hôm nay nhìn như vui vẻ lên nhiều!”.
Cuối thôn có một khu chợ nằm bên mé sông ngay cạnh miếu thờ Hà Bá, dân ở đây họp chợ rất thường xuyên, Tuyết Sinh xách một cái giỏ rau thật nặng phía sau hắn một cái lão bà còng lưng chậm rãi đi theo.
“Hài tử nhà ai thật ngoan!” Lão bà nói thầm.
“Bà lão! Chúc mua may bán đắt!” Tuyết Sinh đi vào chợ đặt giỏ rau xuống lề đường.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/duc-hoa-trung-sinh/2479/chuong-76-ke-dich-gioi-ngoai.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.