“Phong thúc!”.
Tuyết Sinh bồi hồi, thì thào lẩm bẩm.
Ánh mắt rơi xuống phía dưới, giờ phút này đã mất đi sát phạt, thay vào đó là một cỗ ôn nhu hiếm thấy, thanh âm mang theo hơi nóng, mang theo vui mừng hội ngộ, mang theo mong nhớ.
Phong Càn từ nhà gỗ đi ra, hướng mắt phía bầu trời tuyết vũ, nhìn thấy thiếu niên đang đứng trên Thiên Không tựa như Thần Tử quân lâm nhân gian, lòng hắn mỏi mệt nhiều năm bỗng nhiên nhúc nhích sống dậy.
Lúc tiễn đưa, hắn không kỳ vọng cái gì cao xa chỉ mong hài tử nhà mình có thể sống sót thật tốt trong thế đạo loạn lạc này.
Người như hắn, ngày xưa ôm chí viễn phương, đem lòng quân tử bao trùm thiên hạ, cuối cùng nhận được cái gì?.
Bởi tu hành là đánh đổi, bảo hộ chính là hy sinh.
Biết rõ như vậy nhưng Phong Càn không có can đảm khuyên can, thậm chí còn hiểu lý tưởng của Tuyết Sinh đâu phải chỉ bấy nhiêu, cho nên mới truyền thừa Vũ Hoá Kinh, là mong hắn vững vàng đi xong Đạo Lộ của bản thân.
“Hài tử!” Phong Càn thổn thức thầm hô, đáy mắt lộ ra lão lệ.
Một kẻ từng là tồn tại được người người kính ngưỡng, từ khi rơi xuống vực sâu đã mất tôn nghiêm, hắn hôm nay cũng giống như tất cả trung niên xế chiều trong thiên hạ.
Vui vẻ khi nhìn thấy hài tử trưởng thành.
Đem hết thảy cảnh tượng ngưng tụ vào nhãn tuyến, lòng Tuyết Sinh bỗng nhiên quặn một cái, không hiểu tại sao đau nhức thấu
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/duc-hoa-trung-sinh/2480/chuong-43-tan-nhan-den.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.