Có lẽ tiếc nuối mùa hạ nắng gắt cho nên sáng nay Thiên Thượng ban phát xuống nhân gian một cơn mưa thu, lất phất, lất phất nhưng thật nhanh nước mưa ào ạt, bầu trời sập tối giống như ai đó nhanh tay chụp xuống thế gian một cái lồng đèn
Tầng không dựng lên, ánh tím lôi đình chớp giật, bát phương vang tiếng sấm gầm, mang lại cảm giác nặng nề, kiềm chế.
Mưa như thác loạn, hò reo bay nhảy trên mặt đất cuốn sạch tinh khí sáng sớm khiến cho không khí trở nên ngột ngạt.
Mưa rơi mái tranh, đập vào vách gỗ, lúc này gió cũng nổi lên gào thét dữ dội, không cam chịu bị tiếng sấm đè nén.
Tuyết Sinh thức dậy, hôm qua đau đớn vượt quá tưởng tượng bởi vậy sáng nay rất mệt mỏi, Tuyết Sinh khoác áo tơi rời nhà gỗ, đi qua phòng Phong Càn thấy hắn còn đang ngủ, bước chân nhẹ lại, yên tâm rời đi.
Bầu trời trắng xoá, vô số hạt mưa bị gió lớn thổi nát gào thét quét ngang, một vài giọt đập vào mặt tê buốt, thời tiết dữ dội cho nên xóm nghèo không có ai ra đường, lò rèn nhà họ Vương cũng đóng cửa.
Tuyết Sinh đi rất nhanh, bước chân hằn trên đất bùn chưa kịp in xuống liền bị nước mưa xoá mất, hướng chợ nhỏ bên mé sông cuối làng, hôm nay chỉ sợ chợ không họp.
Áo tơi không đủ che thân, một vài giọt mưa lọt vào lạnh buốt, Tuyết Sinh run nhẹ, bỗng nhiên cảm nhận được khác lạ.
“Có mùi huyết tinh” Tuyết Sinh kinh nghi nói thầm, đối với huyết
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/duc-hoa-trung-sinh/2484/chuong-83-dao-the-kinh-khung.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.