Việc Lão Tổ La Sát Môn muốn thu hắn làm đệ tử, Tuyết Sinh đã từng mơ màng nghe một lần, hắn không mấy trông chờ, nhưng nói không có phấn khích là giả.
Tuyết Sinh hiểu rõ, hết thảy vẫn nằm ở tương lai, mà thời cuộc này chứa đựng quá nhiều bất trắc, mang theo vô vàn biến số không thể lường trước.
“Ta lấy tư cách gì? Chỉ là một tên quý tộc phàm tục bị Hoàng quyền nhào nặn, ép buộc phải đạp lên lộ trình này!”
“Tu Chân Hành, ngày xưa vốn không có khái niệm, vẫn nhớ, mộng của ta là chốn quan trường!”.
“Cha nói: Làm quan là phân ưu, không phải chăm chăm quyền thế, nên chia sẻ gánh nặng, phân giải u sầu, để cho bá tánh cơ cực có cuộc sống tốt hơn, mơ đến thái bình”.
“Nhưng bốn năm qua ta nhìn tận chỗ đen tối nhất trong nhân gian u ám, con người ta sinh ra ngay thời khắc đầu tiên, lúc mở mắt, khi hít thở vì cái gì lại bật khóc đâu? Phải chăng giáng sinh ở Thế Đạo này vốn dĩ là điều bất công?”
“Như vậy.
.
Thái bình chỗ nào?”.
“Mà ta, dạo gần đây thường hay nóng lòng, những thứ trước mắt dường như trở nên u ám hơn quá khứ, con đường tu hành càng đi xa càng mờ mịt!”.
“Trước năm sáu tuổi ta là ai? Về sau ta sẽ là ai?”.
Hàng loạt suy nghĩ lan man không hẹn mà cùng xuất hiện, tuần tự trôi qua trong đầu óc Tuyết Sinh, hắn không ngây thơ đến mức cho rằng Lão Tổ La Sát Môn nhìn thấy tiềm lực
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/duc-hoa-trung-sinh/2599/chuong-56-di-vao-hai-ho.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.