Trần Thi Mạn lặng lẽ quét mắt, ánh mắt không dám rơi xuống hàng ghế cuối cùng bởi ở đó có một tồn tại để cho nàng kính sợ.
“Có nên nói chuyện này với Đông Gia?” Trần Thi Mạn lẩm bẩm, cuối cùng lặng lẽ lắc đầu gạt bỏ suy nghĩ kia ra khỏi đáy lòng, nàng có thể không hoàn toàn tin tưởng Mị Thuật của mình nhưng trực giác chưa bao giờ sai lầm.
“Không phải ai cũng nhìn được những thứ mà ta nhìn thấy, phải là người sở hữu Thiên Sinh Mị Thuật hoặc Thiên Sinh Thần Nhãn, đem chuyện này nói ra chưa chắc Đông Gia đã tin tưởng, hơn nữa có thể mang lại phiền phức cho thiếu niên kia, mà Minh Chí Giả gánh chịu phúc duyên lớn lao, vận vào thân ý chí thế giới, nếu phiền phức của hắn bắt nguồn từ ta, sẽ ảnh hưởng vận số của ta, thậm chí liên lụy đến nhân quả về sau”.
“Chỉ phụng.
.
Không thể nghịch!” Trần Thi Mạn thì thào, nàng biết, nhận tri hôm nay nếu như nắm bắt được sẽ là một cái phúc duyên to lớn.
Trần Thi Mạn thở sâu, thu hồi tâm tình.
Quyển trục trên tay nàng không rực rỡ chói mắt thậm chí mục nát, nặng mùi ẩm mốc, nhưng đây là vật mà Đông Gia cực kỳ xem trọng, nghe đồn 12 năm trước Đông Gia đạt được nó trong một lần lịch duyệt di tích Viễn Cổ.
Mặc dù bỏ ra rất nhiều tâm huyết nhưng vẫn không cách nào đọc hiểu văn tự.
“Đây là một cuốn công pháp tàn quyển, khai quật từ một cái di tích Viễn Cổ,
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/duc-hoa-trung-sinh/2609/chuong-67-tran-thanh.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.