Lạc Phong cơ trí thông minh, học một hiểu mười, nhìn qua một lần đã nhớ chi tiết từng chiêu thức, chàng tập trung thi triển, không dám chậm trễ.
Nhìn chung chiêu thức vẫn còn non kém lắm, nhưng cũng lĩnh ngộ được ba bốn phần của Tiêu Dao Tử rồi.
Bắt Lạc Phong thành thạo bộ Kiếm Thế chỉ trong một đêm thì hơi làm khó chàng, Tiêu Dao cũng mất ngàn năm mới luyện đến trình độ thượng thừa.
Chỉ cần chịu khó tu luyện, tin chắc kiếm pháp của Lạc Phong sẽ vượt xa hơn ông.Tiêu Dao nằm trên cây quan sát, lúc thì mỉm cười hài lòng vì có truyền nhân, lúc thì lắc đầu chê bai vì những lỗi sai nhỏ trong chiêu thức mà chàng thi triển.Ông ta hái một trái mận nhỏ trên cây, ném mạnh vào cổ tay chàng: “Nắm chặt kiếm lại.”“Vâng.”Sau khi quan sát, ông lại bứt thêm một trái mận, truyền linh lực vào đó, ném mạnh vào đầu gối chàng.
Lạc Phong nhăn mặt đau nhức, quỳ một chân xuống đất, chàng xoa xoa chân, không dám cãi lời.
Sư tổ đang truyền dạy kiếm pháp, chàng nhất định phải học thật tốt.Chàng vừa ngước lên cây nhìn Tiêu Dao, liền phát hiện ông ta hái sạch mận trên cây, vừa ăn vừa chỉ dạy chàng.“Tiểu tử, ban nãy chân ngươi đứng tấn không vững, nếu kẻ địch đá vào đó, ngươi nhất định sẽ ngã lăn xuống đất.”Ông ném mận vào đầu gối chàng: “Tập lại lần nữa.”___Kẻ dạy người luyện, cứ thế tập đến sáng.
Mặt trời dâng lên chói chang, ba người kia mới chịu tỉnh dậy.
Họ vươn vai dụi mắt, không thấy Lạc Phong và
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/hong-tran-van-kiep/8397/chuong-26-ngu-hanh-nhan.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.