Trên đường về Cao Gia Trang, Lạc Phong và Tử Vân ngại ngùng không dám nhìn nhau, người đi trước kẻ theo sau, cả hai vẫn còn giận đối phương vì những chuyện không đâu.Tử Vân nhăn mặt dừng bước chân, chàng không để ý cứ thế đi thẳng, để lại mình nàng bơ vơ đứng phía sau.
Lạc Phong vẫn chưa phát giác, nàng chống nạnh tức đến cạn lời.
Không ngờ chàng lại nhỏ mọn đến vậy, giận hai ngày rồi còn chưa chịu làm lành.Nàng cắn cắn ngón tay trỏ, hai mắt đảo đảo nghĩ kế gì đó.
Nàng búng tay hài lòng, sau đó liền ngồi xổm xuống đất, ôm ngực la lớn: “Aaa… tim ta đau quá đi…”Lạc Phong nghe nàng la to liền giật mình quay lại, vội chạy đến: “Tử Vân, nàng sao vậy, bị thương ở đâu?”“Aaa..
đau quá đi…” Nàng cúi mặt cười thầm.Còn chàng thì lo đến chết đi được, cả tim cũng nhảy thót ra ngoài.“Tử Vân nàng đừng sợ…” chàng lập tức truyền linh lực vào người Tử Vân, hy vọng giúp nàng giảm nhẹ cơn đau.Tử Vân thừa cơ ôm chặt cánh tay chàng: “Lạc Phong, chàng đừng giận ta nữa, ta biết lỗi rồi.”Chàng hơi ngơ ngác, đơ người ra một hồi mới biết thì ra nàng đang lừa mình: “Nàng thật ấu trĩ?” Chàng hất tay đứng lên, chàng lo cho Tử Vân như vậy, nhưng nàng lại lấy chuyện này ra làm trò đùa.Tử Vân sốt sắng ôm chặt chân Lạc Phong, không cho chàng đi đâu hết: “Aaaa… Lạc Phong, ta biết chàng lo cho ta mà, chúng ta hòa giải đi được không?”Lạc Phong nhìn ra xa, không trả lời.
Nàng lật bật đứng dậy, phủi phủi
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/hong-tran-van-kiep/8429/chuong-22-dinh-khon-than-kiem.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.