Thù nhà nợ nước đã lâu
Nay thì thỏa chí nỗi sầu đã vơi.
Tây Vu đổi chủ tức thời
Nhưng mà cảnh giới chơi vơi khó thành.
…
“Ha ha.
Em gái, ta đã báo thù được cho em rồi.” – Dương Thi Sách ngửa mặt lên trời hét lớn.
Bên kia Bạch Hạc cũng khóc.
Nương của nàng năm xưa bị Tô Tuấn giết.
Hiện tại cũng đã bị giết đương trường.
Xem như thù lớn đã trả xong.
“Chúng ta toàn thắng rồi! Hoan Hô.” – Những quân nhân của Mê Linh bộ là thích nhất.
Dù gì chiến đấu với đối thủ mạnh như Hóa Thần kỳ, thì chỉ một đòn đánh lạc địa chỉ, cũng khiến họ tan tành xác pháo, nên giờ như được giải thoát.
Tiếng cười nói rôm rả khắp nơi.
Có người vui đến tức cảnh thành thơ.
Dù là thơ con cóc:
“Hai phương chiến đấu đã lâu.
Giờ đây thắng lợi, nên đâu ưu sầu.”
Kẻ khác lại tiếp lời:
“Người yêu đã đợi anh lâu,
Anh về anh sẽ giải sầu cùng em.”
“Này, giải sầu coi chừng dính bầu nhá anh bạn.” – Một kẻ huýt bạn mình cười.
Sao đó cả nhánh quân đội cũng cười vang.
Lạc Tinh đang đi nghe thấy, cũng muốn quay qua làm vài câu thơ góp vui, thì có tiếng gọi.
“Ha ha, Lạc Tinh ngươi đến đúng lúc lắm.”
“Quân đoàn trưởng, quả nhiên uy phong lẫm liệt nha.
Chiêu thức U Minh Liên Hoàn Trảm thật khí thế.” – Lạc Tinh thấy Dương Thi Sách đến thì buột miệng khen ngợi.
“Cái đó là ta tốn 30 năm nghiêm cứu Tổng hợp bốn chiêu U Linh Bá Vương Thương thôi.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/hung-thien-dai-luc/3193/chuong-168-dai-kinh-ma-ngac.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.