Chiến trường từng bước hiểm nguy
Nào ai biết được, gian nguy lúc nào
Cho dù suy tính làm sao
Cũng đành có lúc lạc vào bẫy sâu.
…
Lúc này Thiên Thống lĩnh đang tấn công liên tục, hắn nghĩ giỏi lắm vài lần công kích nữa Lạc Tinh sẽ bị trọng thương.
Bỗng nhiên, hắn thấy có gì không đúng.
Vội dừng tấn công lại, nhanh chóng hoành búa chém mạnh về phía sau.
“Roẹt.” – Vừa lúc đỡ kịp hơn ngàn tia phong nhận của Lạc Dương bắn đến.
“Khá lắm, dám đánh lén bổn Thống Lĩnh.”
“Đánh lén nói gì, giết ngươi còn được nữa là.” – Lạc Dương hơi tiếc vì đánh lén vẫn hụt nhưng vẫn nói cứng.
Lạc Tinh lúc này bay lên song song với nàng khẻ nói: – “Cẩn thận, lôi điện của hắn ta khá mạnh.”
“Địa Thống Lĩnh đâu rồi? Sao lại để ngươi lại đây?”
“Hỏi dư thừa, Đương nhiên bị bổn cung gi*t ch*t.” – Lạc Dương hoành đao nói.
“Nực cười, chỉ là Hóa Thần Trung kỳ cũng đòi trang bức.” – Thiên Thống lĩnh nói thế nhưng cũng không khinh địch, trái lại hắn tập trung cao độ, đề phòng cả hai tấn công.
Lạc Tinh và Lạc Dương chiến đấu cùng nhau đã lâu.
Tâm linh tương thông, càng đánh càng chiếm được ưu thế.
Biết kéo dài bất lợi, Thiên Thống lĩnh lập tức biến lớn nguyên thần.
Một hình người to lớn.
Cơ thể gắn chắc, tràn đầy cơ bắp xuất hiện.
Như một tướng nhà trời cao 99 mét, có bốn cánh tay vạm vỡ.
Hai tay cầm một thanh Chiến Phủ.
Hai tay còn lại cầm hai thanh kiếm.
Tất cả
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/hung-thien-dai-luc/3271/chuong-242-am-duong-quyet.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.