Thù xưa chuyện cũ đã qua
Giờ đây phải trả cũng là đúng thôi
Năm xưa cả tộc chết rồi
Thì nay lấy tạm một hồi nợ vay.
…
Lúc này toàn thân Vương Kim An bị phong bế linh lực.
Lạc Tinh lấy nhẫn trữ vật hắn ta ra.
Sau đó bắt đầu tìm cách giải khai.
Một canh giờ vất vả, nhẫn trữ vật vẫn chưa giải khai được.
“Có lẽ hắn ta còn sống nên khó khăn.” – Lạc Tinh đành tạm thời không tốn công làm việc đó, mà bắt đầu sắp xếp lại suy nghĩ của mình về thế cục các nơi.
Hôm sau, cả hai về tông Môn.
Lạc Tinh lập tức triệu tập đệ tử mình.
“Sư phụ tìm con.” – Lúc này đã là Thánh Tử , nên Lý Thường Kiệt muốn tăng nhanh thực lực củng cố địa vị, cũng như nhanh chóng trả thù cho gia tộc nên ngày đêm tu luyện.
Bình thường cũng không rời tông môn làm gì.
Sao khi quan sát tình hình đệ tử mình.
Vô cùng vừa lòng.
Lạc Tinh nói :
“Uhm.
Ta biết con có thù với Vương Kim Thạch nên cho ngươi một người.”
Chỉ Vương Kim An đang nằm bị phong bế dưới đất: “Đây là con trai của hắn.
Vương Kim An.”
Lý Thường Kiệt hai mắt đỏ hồng.
Không có chuyện thù ai nấy trả.
chỉ có nợ cha con trả là thiên kinh địa nghĩa.
Sau khi mắng chửi một lúc, giải tỏa u uất bấy lâu.
Lý Thường Kiệt cầm thương đâm tới tấp lên người Vương Kim An.
Tuy là Hóa Thần Tu Sĩ nhưng cơ thể bị phong bế linh lực.
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/hung-thien-dai-luc/3304/chuong-211-ngu-ho-tuong.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.