Giai nhân dáng ngọc thân ngà
Giờ đây gặp nạn sau mà đớn đau
Ngàn năm ta chẳng gặp nhau
Bây giờ gặp lại cớ sao ngập ngừng.
…
Trong cỗ xe có một thanh niên đang ngồi.
Hắn chính là thiếu chủ của Mộc Lâm Tông, Mộc Tấn.
Hắn nhìn thiếu nữ thướt tha, khuôn mặt có che một khăn lụa mỏng manh.
“Tiểu mỹ nhân, đừng chống cự.
Ngoan ngoãn làm thiếp cho ta đi.
Có gì không tốt ha, ha.”
“Ta căm ghét nhất kẻ khi nam hiếp nữ.
Có giỏi ngươi giết ta đi.”
“Ài, Ta sao nỡ giết một bông hoa xinh đẹp như nàng.
Ha ha.
Nhất là bông hoa trinh trắng hơn bảy ngàn năm.
Chà chà, da trắng như tuyết, dáng người như ngọc, ôm sướng phải biết nha.”
” Đồ Vô Sĩ! Ngươi thử bước đến ta tự sát ngay.”
“Hừ.
Ở nơi này là địa bàn của ta.
Nàng muốn chết cũng khó.”
Hắn ta đưa tay ra.
Một bông Mạn Đà La xuất hiện giữa không trung.
Vươn vô số xúc tu chế ngự thiếu nữ.
Nàng ta chỉ là Hợp Thể Hậu Kỳ.
Làm sao có thể phản kháng trước kẻ cảnh giới cao hơn mình nhiều lần.
“Xoạt Xoạt.” – Từng xúc tu siết chặt, truyền vào cơ thể nàng muột luồng mê hương, tiếp đó xé toang lớp áo bào của thiếu nữ.
Lộ ra lớp da trắng nõn nà, thuần khiết.
Sau đó, toàn thân một cảm giác tê liệt tràn đến, khiến cơ thể mất đi năng lực hành động, toàn thân bắt đầu suy yếu, cảm giác nóng rực khắp châu thân.
Mộc Tấn vui vẻ
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/hung-thien-dai-luc/3324/chuong-292-chien-cuoc-cam-go.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.