Hồng nhan bạc phận xưa nay
Thanh xuân rực rỡ như ngày trăng xanh
Gia đình hiểm cảnh quây quanh
Tông môn trợ giúp giờ đành che khăn.
…
Võ Tuyết Kỳ ánh mắt chợt u buồn, như hoa lê đáy vũ…!Một lúc sau nàng mới khẻ kể chuyện xưa..
lNăm xưa lúc nàng 16 tuổi, dung mạo xinh nhất vùng.
Bỗng một ngày có đám sơn tặc đi qua, Thấy nàng ta xinh đẹp, liền nổi lòng lang dạ thú.
Cha mẹ, anh trai vì bảo vệ ta nên bị chúng gi*t ch*t ngay trước mặt.
Sau đó, nàng trùng hợp được trưởng môn đời trước đi ngang qua, cứu được mạng.
Sau đó đưa về tông môn.
.”Cũng chỉ tại khuôn mặt ưa nhìn của ta khiến người thân chết hết.
Nên ta thề sao này sẽ luôn mang khăn lụa che đi dung nhan của mình, không cho bất cứ ai nhìn thấy.” – Kể tới đây hai mắt nàng lại đỏ hồng.
Hai giọt lệ như hai châu ngọc chực chờ rơi xuống.
“Xin lỗi! Ta gợi lại nỗi buồn của nàng.” – Lạc Tinh hơi ái náy.
“Không sao! Chuyện đã hơn 300 năm rồi…!Ta cũng sớm quên.
Giờ ta chỉ một lòng với đại đạo.” – Võ Tuyết Kỳ kiên định nói.
Hai mắt nàng long lanh.
Bắt đầu lấy lại vẻ thanh tao vốn có.
“Chúc mừng nàng, Tâm kết giải khai.
Từ đây đường tiên lộ sẽ mở rộng.” – Lạc Tinh nâng ly lên.
Hai người lại cạn ly.
“Trần Quang, ta hỏi huynh? Lúc mới gặp Âm Như Hoa, huynh biết được mưu đồ bà ta không?”- Giọng nàng ngà ngà say say nói khẽ.
“Ta có phải thần
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/hung-thien-dai-luc/3334/chuong-316-loi-kim-gioi.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.