Vương giả lần này, gặp nạn to
Toàn thân sức lực, thật đáng lo
Lân la khắp chốn, ăn mày dạo
Tình cờ gặp gỡ, phận thầy trò.
…
Lê lết Tấm thân cả ngày, tới căn nhà lớn gần đó.
Thì Lạc Tinh hết bò nổi, đành nằm đó thiếp đi.
Sáng hôm sau.
“Ủa, có tên ăn mày kìa.” – Một đứa bé khoảng sáu tuổi đi ngang chỉ trỏ.
Sau đó nhiều người qua lại phát hiện.
Cũng có kẻ cho Lạc Tinh một mẩu bánh nướng và một chút nước.
“Cho thì ta ăn.” – Lạc Tinh kệ, cứ nằm đó ngồm ngàm nhai.
Cứ thế 10 ngày trong làng không ai không biết nơi này có kẻ ăn xin.
Nên ai có đồ gì dư thừa cũng mang tới cho Lạc Tinh.
“Không ngờ có lúc vua của một nước cũng trải qua cảm giác xin ăn.
Nhưng thật sự hết cách.
Ngay cả nói chuyện Lạc Tinh cũng không còn hơi sức.
Chỉ còn có nằm đó, nếu đói thì gặp gì ăn đó.
Linh thức tập trung nội thị khắp cơ thể kiểm tra từng điểm, từng điểm tế bào để tiến hành điều trị.
Buổi tối ngày ăn xin thứ 11.
Có một thiếu niên tới, mang cho Lạc Tinh một con gà quay.
Lạc Tinh không khách sáo, cũng không lo sẽ có độc dược gì, cứ thế mà ăn.
Tiếp đó hơn mười ngày liên tiếp.
Cứ tối đến là thiếu niên đó lại đến mang đồ ăn cho.
Khi thì gà quay khi thì cá nướng.
Như một sự ăn ý.
Không ai thèm nói chuyện.
Một tháng trôi qua.
Lạc Tinh cảm giác cơ thể
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/hung-thien-dai-luc/3339/chuong-336-vong-thi-luyen-thu-hai.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.