Lần này cứ tưởng là xong
Ngờ đâu có kẻ ngóng trong lâu rồi.
Họa thì vẫn cứ có đôi
Lắm kẻ trong đợi, thôi rồi hiểm nguy.
…
Vừa ra khỏi hai mươi dặm, cảm giác có nguy hiểm lại xuất hiện.
“Gì nữa đây.” Lạc Tinh không biết.
Nhưng không hề sơ xuất.
Lấy từ một đoạn thiên lôi tử trúc ra một bịt phấn.
Ném ra ngoài.
“Xoẹt.” – Loại phấn này trong thời gian ngắn ngăn cách mọi loại linh thức.
Đúng lúc này.
Một thân ảnh xuất hiện.
“Định.” Một âm thanh khô khốc vang lên.
Lạc Tinh toàn thân như bị một lực lượng vô hình cố định.
“Ai.”
“Ha ha, Tiểu tử cẩn thận nha.”
“Người là Khổng Thanh Tôn Giả? Sau lại chặn đường vãn bối.” – Lạc Tinh nhận ra lão giả này.
“Tiểu tử tinh mắt lắm.
Ta đoán ngươi là kẻ vụng trộm chiếm mấy viên ngọc Truyền tống của ta.” Hắn ta cười nói.
“Vãn bối nào có.
Mà khi đi ra nơi thí luyện, ngài cũng đã xét một lần rồi.”
“Hừ, có lẽ ngươi có một loại nhẫn trữ vật dạng cổ bảo.
Có thể dấu diếm linh thức cả ta.
Mau giao ra.”
“Thật sự vãn bối không có.”
“Hừ.
Khi ngươi ném mấy viên Lôi châu, rõ ràng có dùng tới linh văn truyền tống của Lão Phu.
Nếu ngươi không nói ta đành sưu hồn vậy.” – Khổng Tuyên nói xong thân hình biến mất.
Lúc xuất hiện đã sau lưng Lạc Tinh, hắn đưa tay lên đầu định tiến hành sưu hồn.
Đúng Lúc này, Lạc Tinh há miệng ra.
Viên Lôi Châu ngậm sẵn trong miệng biến lớn rồi
Truyện được đăng tại isell.cc. Đọc tiếp tại đây: http://isell.cc/hung-thien-dai-luc/3358/chuong-290-thuy-long-ngu.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.